Hôm nay Hà Nội mưa ri rích. Tự quyết định cho mình một ngày nghỉ, mình ngả lưng trên chiếc ghế đặt trong góc phòng yên tĩnh của hiệu sách Bookworm và tiếp tục đọc câu chuyện về cuộc đời của một cậu bé người Việt trong những năm tháng chiến tranh Việt Nam và số phận đưa cậu đến nước Mỹ xa xôi. Góc vườn ngoài kia, qua cửa sổ, mưa vẫn rơi đều những hạt mưa buồn. Và có thể vì cơn mưa mà hiệu sách hôm nay cũng vắng người đến, nên dường như không gian trong phòng hoàn toàn thuộc về mình ;-)
Bây giờ thì mình không còn ở Bookworm nữa. Sau cơn mưa, thay vì trở về nhà, mình đến quán cafe trên tầng thượng khách sạn Sofitel. Bookworm và nơi này quá gần nhau, khiến mình không thể đi qua mà không dừng lại. Ở đây bạn có thể ngắm toàn cảnh mọi thứ xung quanh Hồ Tây từ cái góc cao trên cùng của khách sạn.
Bạn có thể nhìn dòng xe ngược xuôi dưới con đường Thanh Niên, những con thuyền thiên nga đang dạo trên mặt nước, có vài người đang câu cá gần Đền Trấn Quốc trong khi có một số người dạo qua, hoặc dừng lại trò chuyện hay cùng chờ xem có chú cá nào "tham ăn" mà cắn câu hay không. Điều đó vừa tạo cảm giác an toàn vì bạn có thể thấy họ nhưng có thể họ không thấy bạn. Nhưng nó cũng khiến mình có cảm giác hơi sợ tý chút, vì độ cao nơi mình đang đứng, vì lancan bằng kính trong suốt khiến mọi sự dưới kia quá rõ, vì sự cô đơn, vì nỗi nhớ nhung... chẳng biết nữa. Tất cả thật khó định nghĩa được cảm giác mà mình đang có, vừa thanh thản vừa buồn, đặc biệt khi nghe Laura Pausini hát bài này. Dù sao, mình đã có một ngày bình yên trong những ngày bình yên... Chia sẻ với bạn view bạn có thể thấy từ Coffeshop trên tầng cao nhất của Sofitel. Có lẽ bạn sẽ muốn đến ngắm nhìn hoàng hôn từ không gian này bằng trải nghiệm của chính bạn trong một dịp nào đó như mình.
Bạn có thể nhìn dòng xe ngược xuôi dưới con đường Thanh Niên, những con thuyền thiên nga đang dạo trên mặt nước, có vài người đang câu cá gần Đền Trấn Quốc trong khi có một số người dạo qua, hoặc dừng lại trò chuyện hay cùng chờ xem có chú cá nào "tham ăn" mà cắn câu hay không. Điều đó vừa tạo cảm giác an toàn vì bạn có thể thấy họ nhưng có thể họ không thấy bạn. Nhưng nó cũng khiến mình có cảm giác hơi sợ tý chút, vì độ cao nơi mình đang đứng, vì lancan bằng kính trong suốt khiến mọi sự dưới kia quá rõ, vì sự cô đơn, vì nỗi nhớ nhung... chẳng biết nữa. Tất cả thật khó định nghĩa được cảm giác mà mình đang có, vừa thanh thản vừa buồn, đặc biệt khi nghe Laura Pausini hát bài này. Dù sao, mình đã có một ngày bình yên trong những ngày bình yên... Chia sẻ với bạn view bạn có thể thấy từ Coffeshop trên tầng cao nhất của Sofitel. Có lẽ bạn sẽ muốn đến ngắm nhìn hoàng hôn từ không gian này bằng trải nghiệm của chính bạn trong một dịp nào đó như mình.